Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

LỜI CHÀO GỞI LẠI

LỜI CHÀO GỞI LẠI

Thôi thế nhé những mùa xưa cũ
Những dùng dằng muôn ngã cuộc đời
Ta gởi lại tiếng cười trong văng vắt
Những ưu tư cháy bỏng những miền xa...

Thôi thế nhé, thế là hết hoài vọng
Hết nghĩ suy hết trăn trở đời trai
Ta trở về với miền nâu chân chất
Còn cho nhau một nắm đất tiễn đưa.

Mùa đã cạn hay tình người đã cạn
Sức đã tàn hay ý chí vẹt mòn?
Một câu hỏi hay muôn ngàn thắc mắc
Đã muôn đời tiếp nối những chân trời.

Ta đã vay bao nhiêu là ân oán
Bao nghĩa tình róc rách những suối nguồn.
Ta đã nếm bao nhiêu vị đắng ngọt
Để thành ta, trong suốt một hình hài.

Chiếc cân đời nhiều khi oằn lưng gánh
Quả tạ nào cũng trượt hỏi đòn cân.
Em long lanh trước điều ta chẳng nói
Bài toán giờ em giải những mông lung.

Được với thua cuộc chơi chia giới hạn,
Xác suất nào ra ngẩn với vào ngơ.
Ta lãng tử hay bến đời lãng tử,
Ta ngu ngơ, cơn gió đời lãng du.

Chẳng biết bơi ta vào đời ngụp lặn
Đời mở ra những lương lẹo bùn nhơ.
Bởi dại dột nên cả đời lở dở
Ta chết chìm trong hỗn độn dòng trôi.

Ta ngựa chứng giữa đường đua giới hạn,
Đời vung roi gió táp rát mặt người.
Ngỡ tiếng hý tung bờm qua vạn dặm,
Nào ngờ đâu bốn phía là trường thành.

Ta mê mải theo dấu đời trôi nổi
Phút chùng chân về với cỏ yên bình.
Nghe biển hát, biển ru lời non nước
Nghe bao la réo gọi khúc vô thường.

Thôi thế nhé, ta chào em thế nhé
Lối ta về đã định tại thiên thư.
Thôi thế nhé, ta chào em thế nhé
Mắt môi nào cũng gợi những bình yên.
                                  Từ Dạ Linh