CHỚM ĐÔNG NHỚ QUÊ
Thu chửa tàn đâu, Đông vội đến?
Miền tôi giá lạnh buốt tâm hồn.
Em ngang qua phố cười lung liếng
Hương sắc đời reo thoảng sắc hương…
Đông chớm quê nhà vào vụ gặt
Áo tơi phơi phóng những mảnh đời.
Mẹ cha tuổi chừng trên bảy chục
Gặt hái được gì mớ gian truân?
Rơm rạ un nồng mùi ẩm mốc
Cay xè khóe mắt bếp chiều quê.
Bữa cơm đạm bạc, đời cay cực
Hồn đất phận người những mùa Đông.
Con lên thành phố mang hương đất
Ủ chút bùn quê lẫn phận quê.
Chân chất một đời con chân chất
Dấu phèn lưu dấu những ngày Đông.
Thương cha bươn chải đời lận đận
Thương mẹ cánh cò chở lời ru
Một đời đi mãi con chưa đến
Lời ru của mẹ phía chờ mong.
Từ Dạ Linh