VỌNG MÙA
Mùa yêu đi qua,
Mùa tình không đợi,
Mùa em trôi, đã lỗi nợ duyên trần.
Ta vẫn nghe tiếng lòng xao xuyến quá
Gọi tên người, tĩnh lặng giấc mơ huyền...
Em, em ơi mùa ta luôn ở lại
Nụ tình em, hương toả ngát tháng ngày.
Có những điều muôn đời ta chẳng
Những hồi âm vọng lại nhói lòng nhau.
Từ Dạ Linh
TÔI CHÀO TÔI/TÔI CƯỜI TÔI/CHUYẾN XE THỔ MỘ VỪA TRÔI QUA ĐỜI/NỖI BUỒN CHỬA CHỊU THÔI NÔI/XA XƯA THỨC DẬY NÓI LỜI XƯA XA.
Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013
Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013
GỞI EM
GỞI EM
Gởi cho em mùa nhớ,
Bỗng lạc vần câu yêu.
Bao nỗi niềm chưa tỏ,
Nhờ gió trời đưa hương...
Gởi dịu êm sóng mắt,
Gói nồng nàn ngất ngây.
Men tình người có say,
Dấu chiều đi quên lối.
Gởi thì thầm tim nói,
Thanh âm có bồi hồi
Gió đưa làn tóc rối,
Thẹn thùng sao, người ơi!
Gởi em những câu thơ,
Ủ men qua ngày tháng.
Chút hương đời có rạng,
Theo ta về bến mơ !
Từ Dạ Linh
Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013
KHẾ ƯỚC NHỮNG MÙA YÊU
KHẾ ƯỚC NHỮNG MÙA YÊU
Ta chẳng lập khế ước của mùa
yêu
Đêm giấu nồng nàn vào hương
tóc
Tiếng thạch sùng rỉ rả
Bất chợt tiếng mèo hoang đòi
xác quyết cuộc truy hoan.
Đêm lặng im
Đam mê lập trình trên da thịt
và những giấc mơ dài bất tận
Gọi tên nhau nhàu nhĩ những đê
mê
Chứng nhân tình yêu là bóng
đêm, căn phòng và lời nguyện ước
Em ngủ vùi, chợt thức dậy
buổi bình minh.
Khế ước của tình yêu, thời
gian rêu phủ
Những nồng nàn say ngủ giấc
mơ ngày
Bóng đêm lặng im, căn phòng
lặng im và lời yêu gió cuốn
(Và chú mèo hoang đã qua mùa
động dục)
Em sang ngang câu lý ngẩn ngơ
buồn.
Anh trở về, con sáo gọi chiều
đi.
Từ Dạ Linh
Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013
CÒN LẠI THAN HỒNG
CÒN LẠI THAN HỒNG
Ôi
thương quá, những câu thơ thành lửa
Cháy
một đời chẳng giữ nổi tàn tro.
Chỉ
có nắng và lồng lộng gió
Vọng
hồi âm từ phía ấy vô cùng...
Và
em ạ, định mệnh không thể khác
Em
cứ đi, em đừng ngoái lại nhìn.
Sẽ
có kẻ ngắm trời cao xanh thẳm
Dõi
hình em, khẽ cất tiếng nguyện cầu.
Lời
nguyện ước sẽ thành mây, thành gió
Gởi
mênh mông kinh thánh của riêng mình.
Một
đời cháy những câu thơ có thành lửa
Chút
than hồng ủ tro ấm tình em?
Từ Dạ Linh
Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013
THƯƠNG QUÁ NHỮNG VÔ TÌNH
THƯƠNG QUÁ NHỮNG VÔ TÌNH
Cứ
như thể gió lùa qua khung cửa,
Mùa
cứ trôi, hờ hững phía khôn cùng.
Em
ngang qua phía miền tôi xao động,
Ánh
mắt cười, đọng lại những mông lung.
Cứ
như thế, như vòng quay ngày tháng
Như
vô tình con gió mải rong chơi.
Em
chợt đến rồi đi, cơn gió thoảng
Mặt
hồ tôi bất chợt, sóng nhấp nhô.
Không
thể giữ những gì lung linh quá
Tôi
trở về đón đợi những vòng quay.
Gió
vẫn thổi, mùa vẫn trôi, em ạ
Vô
tình ơi, thương quá tiếng thì thầm!
Từ Dạ Linh
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)