Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

CHIỀU NGẨN NGƠ KHI MẮT PHỐ LÊN ĐÈN

CHIỀU NGẨN NGƠ KHI MẮT PHỐ LÊN ĐÈN

Không phải phố mà chiều trên mắt phố,
Gọi người đi nên nắng cứ dùng dằng.
Không phải nhớ mà trào dâng nỗi nhớ,
Tóc em xưa đem phả vào chiều.

Để hôm nay một mình tôi ngắm phố,
Một mình tôi tha thẩn trong mắt chiều.
Một mình tôi đong đưa ký ức,
Ký ức tràn phủ kín cả miền yêu.

Không phải phố mà trào dâng nỗi nhớ
Chiều ngẩn ngơ khi mắt phố lên đèn.
                                   Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

CHUYẾN XE THỔ MỘ VỪA TRÔI QUA ĐỜI

CHUYẾN XE THỔ MỘ VỪA TRÔI QUA ĐỜI

Tôi chào tôi,
Tôi cười tôi,
Chuyến xe thổ mộ vừa trôi qua đời.
Nỗi buồn chưa chịu thôi nôi
Xa xưa thức dậy nói lời xưa xa...

Vẫn còn nhặt cuối sân ga
Chuyến tàu đưa tiễn
Vỡ oà niềm riêng.
Chung chiêng
Người gánh ưu phiền,
Nghiêng vai gió thổi qua miền nhân gian.

Miên man
Chiều ấy
Mênh mang
Đò đưa cơn gió
Thổi tan bột bèo.
Đong đưa ngồi gói eo sèo
Giấc mơ ngày ấy
Trăng treo đáy hồ.

Một tôi
Tôi gói bơ vơ
Chợt rơi rụng xuống bài thơ tuyệt vời.
Tôi chào tôi,
Tôi cười tôi,
Chuyến xe thổ mộ vừa trôi qua đời.
                              Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

U OA RỒI LẠI U OA

    U OA RỒI LẠI U OA

Đã đi quá nửa đời người
Gian truân đã trải khóc cười có dư.
Vẫn ta tăm tối tù mù
Khôn ngoan chẳng biết
Ậm ừ ngu ngơ...

“Lấy khăn mà gói bơ vơ”
Tìm vàng gặp ngải
Ơ hờ nhân gian.
Ngang tàng ư
Có ngang tàng
Đôi chân vững bước hai hàng thẳng ngay.

Chợ đời nhập nhoạng tỉnh say
Nhiều khi lẩn thẩn nhầm ngày nhầm đêm.
Nghĩ mềm cơ sự sẽ mềm
Về đâu ngày tháng êm đềm trôi nghiêng.

Ta điên đảo
Đời đảo điên
Cười lên một tiếng muộn phiền cuốn trôi.
Ta ngồi khẽ gọi tôi ơi
Vọng vào trời đất bao lời vô ngôn.

Chiều ơi chát đắng trong hồn
Trắng đen
Chân giả
Ta còn một ta.
U oa rồi lại u oa
Ta bà
Ta giữa ta bà vẩn vơ.
                          Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

ĐOẢN KHÚC CHO MÙA HẠ

ĐOẢN KHÚC CHO MÙA HẠ

Không thể sống với lưng chừng khát vọng
Nên mùa về hoa nở cứ xôn xao
Cứ rạo rực với muôn hồng ngàn tím
Cứ lung linh huyễn hoặc điệu hiến dâng…

Ta đã thấy những trang đời lật mở
Những khát khao đi về bến khôn cùng
Dẫu nẻo đường gập ghềnh sỏi đá
Nào sá chi khi lửa đỏ thắp trong tim.

Và em ạ, một tình yêu dịu ngọt
Đang trào dâng vũ điệu cháy yêu thương
Ta mê say bước chân ru điệu nhạc
Vỗ về ta, bẽn lẽn dáng em cười.

Kìa nhựa sống đang sinh sôi kỳ diệu
Cả bốn mùa xuân sắc bốn mùa xanh
Ta có em, nét xuân đời rạng rỡ
Khúc yêu thương mùa gọi những lao xao.
                                            Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2011

ANH ĐI VỀ PHÍA LÒNG MÌNH

ANH ĐI VỀ PHÍA LÒNG MÌNH

Anh đi về phía hoàng hôn
Vẩn vơ vấp một nỗi buồn
Là em.
Vô tình anh nhấp say mềm
Mắt em lung liếng
Chung chiêng bến chiều.

Anh đi về phía cô liêu
Gặp em ngày cũ
Nhiễu điều phất phơ.
Duyên trời thả một tứ thơ
Miên man đuổi bắt
Ngẩn ngơ buộc vào...

Anh đi về phía xôn xao
Gặp vầng trăng khuyết nao nao nẻo về.
Em cười gió toả bùa mê
Biển reo vui sóng bề bề đêm sâu.

Anh đi giữa một miền nâu
Hoa xoan rụng tím trong màu mắt thương.
Tơ vương
Ừ thì tơ vương
Trói anh vào với vô thường thực hư.

Vô tình chân bước tù mù
Miền em sóng sánh lời ru nồng nàn.
Trăng vàng
Kìa ánh trăng vàng
Ngẩn ngơ chi giữa mênh mang bến tình.

Anh đi về phía lòng mình
Nhặt lên trĩu nặng
Ân tình lý lơi.
                             Từ Dạ Linh

Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011

LUẬT ĐỜI

LUẬT ĐỜI

Cười hô hố, người cười hô hố
Âm vừa thoát thai
Nước mắt chảy lưng tròng.
                       Từ Dạ Linh

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

LẨN THẨN ĐỜI

LẨN THẨN ĐỜI

Đem lẩn thẩn chứa đầy trong ký ức,
Mở ngày ra hũ rượu say bét nhè.
Những thù hận những hiềm khích ma mị
Đẩy ta đi trong lạc lỏng hồng trần.

Ngày dần trôi có bao điều muốn nói,
Những lo toan nuốt chửng bóng thời gian.
Buổi cuối ngày có người ôm tiếc nuối,
Kìa màn đêm phủ kín giấc mơ đời…

Trần thế vậy cứ vay vay trả trả
Cứ chực chờ thù hận rót vào nhau
Cứ sân si đếm đo điều được mất
Cát bụi đời phủ phục cát bụi ta.

Đem lẩn thẩn chứa đầy ngăn ký ức,
Ngày dần trôi mặc cả những kiếp người.
Câu kinh kệ vạn năm chưa cứu nổi
Những sân-si-hỷ-nộ chốn trần gian.
                                        Từ Dạ Linh