Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

ĐẤU GIÁ MỘT TÔI

ĐẤU GIÁ MỘT TÔI

Thời buổi này tất tần tật đấu giá
Chuyện bán mua trơ trẽn những mặt người.
Đừng đổ lỗi bởi những điều vặt vãnh
Tìm nguyên nhân từ thế cuộc, người ơi!

Dàn đồng ca tấu lên nghe dị hợm
Dẫu ngoài kia những hài nhi đỏ hỏn thét gào
Dẫu ngoài kia mây đen che khuất, những mảnh đời lăn lóc khổ đau
Người ngợi ca vầng dương soi sáng.
Vầng dương đâu, vầng dương trú ngụ đâu?

Điều giả dối chiếm ngai vàng ngự trị,
Lũ ác nhân róng riết ngửi hơi đồng.
Những ngợm người trong hình nhân chãnh choẹ
Hát đồng ca lấn át những câu nguyền.

Thời buổi này cái gì cũng lên giá
Câu nghĩa nhân cho không chẳng ai màng.
Hãy một lần sờ mó vào sự thật
Cái trụi trần sẽ thức tỉnh nhân tâm.

Thời buổi này cái gì cũng lên giá
Giá nghĩa nhân lăn lóc lấm bụi trần.
Những kim cương những vàng những bạc
Giá trị chăng?
Định giá những con người.

Ước một lần đem ra đấu giá
Cái ngu ngơ chân chất một thằng tôi.
Định giá xong nở nụ cười ngạo nghễ
Đem bán mua đổi lấy những bồi hồi.

                                         Từ Dạ Linh

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

LỜI BIỂN CẢ

LỜI BIỂN CẢ

Tôi chạm vào vỏ sò biển như bắt đầu chạm vào sự sống
Sự sống của vạn vạn năm trong tiếng gió u oa
Tim lắng nghe âm thanh đổ hồi kinh sám hối
Những âm thanh chắt ra từ nắng từ gió từ cuộc đời muôn vạn kiếp người.

Tôi chạm vào vỏ sò biển
Ở đấy có tiếng gươm khua của cha ông kể về những ngày đi mở đất
Giọt mồ hồi dưới nắng nung ngấm vào cát bỏng
Những cuộc đời từ đấy sinh sôi và con người biết nói lời yêu trước biển trời bao la.

Những đời người từ ấy quăng quật cùng biển để con thuyền ra khơi đón mặt trời lên
Những vạn chài kéo lên mẻ lưới lấp lánh câu hò đầy ắp nụ cười
Những con sò biển thành vòng trang sức, thành khúc nhạc tấu lời kể những ngày gian khó
Ngư dân lập làng lập xóm thành biển cả quê hương.

Những vỏ sò biển và những con còng gió chở ngư dân qua những kiếp người lận đận, biết lớn lên từ bão tố phong ba, biết thi gan với muôn trùng sóng dữ
Tiếng sóng biển, tiếng ngàn năm vọng lại, bi hùng người mở đất lấn biển, đội đá vá trời
Những trận chiến Sơn Tinh và Thuỷ Tinh chưa bao giờ dứt
Chạm môi vào vỏ sò hồi sinh trong gió tấu khúc nhạc u oa.

Tôi thấy mình là con còng gió
Ước mơ nào những đền đài xây đắp mấy nghìn năm
Những vỏ sò biển kể chuyện đời người nếu ta biết lắng nghe lời biển cả.
                                                                       Từ Dạ Linh

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

KHẢN GIỌNG GỌI NGÀY MAI

KHẢN GIỌNG GỌI NGÀY MAI

Người tranh đấu
Anh về đâu trên con đường cô độc
Bầu trời đen đêm tối anh mải đi
Anh gọi gì khi màn đêm cô đặc
Trả lời anh rả rích tiếng côn trùng.

Anh tìm gì?
Đừng bảo rằng anh tìm chân lý
Chân lý ở xa, ai bắt gặp bao giờ.
Mà bóng tối là nơi loài rắn độc cùng mảnh thú
Sẽ tìm anh, nuốt chững cuộc đời anh.

Anh có nghe tiếng đời gọi anh là mất dạy
Là kẻ sống không một chút nghĩa tình... (!?)

Tôi biết anh không bao giờ bỏ cuộc
Không bao giờ tiếc mạng sống riêng mình.
Đã tranh đấu nghĩa là anh chấp nhận
Lũ tham quan tìm cách đánh hội đồng
Tìm chua cay gieo điều tiếng ác.
Anh dửng dưng đi tới dẫu chông gai.

Người tranh đấu
Anh về đâu trên con đường cô độc
Chân lý đâu chân lý để làm gì?
Nỗi cô đơn làm anh gục ngã
Đòn hội thâm tím dáng hình anh
Ác thú cười rờn rợn bầu trời đêm.

Trong giấc mơ anh mơ ngày nắng ấm
Mơ bình minh rạng rỡ những mặt người.
Người đấu tranh thôi anh đừng tranh đấu
Tôi thương anh khản gọi mơ về.
                                                Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

HOÀN NGUYÊN NÂU

HOÀN NGUYÊN NÂU

Đập vỡ mảnh ký ức,
Soi mói ngày tươi nguyên.
Nỗi buồn xưa rướm máu
Kìa, giọt máu nở hoa.

Ta không là giọt máu.
Ta không là nụ hoa.
Dấu ngày đi hoang hoải,
Để thừa ra một ta.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Gom góp giấc mơ đời.
Đắp xây đài ảo vọng
Vụn nát một đời trai.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Dấu sành vương khắp nơi.
Ừ thì là đất cả,
Hoàn nguyên trả cho đời.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Thừa một ta chơi vơi.
Ta tìm ta, chẳng thấy
Hạt vàng có rụng rơi?
                  Từ Dạ Linh

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Ý NIỆM

Ý NIỆM
Những ý nghĩ tan chảy thành câu chữ
Câu chữ vô tình rướm máu một ta.
Hoa Hồng có gai
Hoa Hồng phải có gai
Có vẻ đẹp nào chẳng cầm bao bọc
Đừng đụng vào máu chảy những bàn tay.
Cái đẹp thanh tao đượm màu suy nghiệm.

Lóng lánh đời nên thân Trai chịu xước
Những ngọc ngà người sẽ điểm tô.
Những câu kinh nghe lời Phật dạy
Bóng con người còn lầm lũi sớm trưa.
Rồi một ngày mượn kinh kệ đứng dậy
Trong hồn người Phật tính nở đài sen.

Những câu thơ không làm ta rướm máu
Không làm buồn làm khổ gì nhau.
Những câu thơ kết thành bạch lạp
Ru hồn người trong cõi vô minh.
Này thơ nhé hãy dìu ta đi tới
Cho hình hài ý nghĩ nở thành hoa.

Những ý nghĩ mông lung ý nghĩ thành câu chữ
Dẫn ta qua đại lộ những kiếp người.
Thôi đi nhé những hỷ-nộ-ái-ố
Câu chữ vô tình đánh thức tiếng lòng ta.
Một nhành hoa trắng, nhành hoa trắng tinh
Một nhành hoa màu hồng
Đời sắp đặt cạnh nhau.
Ý niệm tan ra những sắc màu.
                                      Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

CẢM KHÁI GỞI MẸ VIỆT NAM

CẢM KHÁI GỞI MẸ VIỆT NAM

Không thể hát những lời ca sên sến
Những bình yên giả tạo cho riêng mình
Giữa trùng khơi biển trời đang dậy sóng
Lời cha ông hào sảng những Bạch Đằng.

Không thể ngủ trong tháp ngà nhỏ bé
Vươn vai ra ta đón ngọn gió trời
Nghe non nước bốn ngàn năm giục giã
Nghe trong lòng nhức nhối hoạ xâm lăng.

Ôi Tổ quốc nếu cần ta dâng hiến
Giọt máu đào đất mẹ nuôi chắt chiu
Vinh dự thay máu hoà cùng đất nước
Hoá bài ca sóng biển gởi trời xanh.

Ôi Tổ quốc bao yêu thương da diết
Đất Rồng Tiên ấm hai tiếng đồng bào
Giờ quyết định muôn người như một
Câu “Sát Thát” ủ lửa cả ngàn năm.

Bạch Đằng ơi hãy dâng cao sóng lớn
Dìm quân thù xuống lớp lớp đại dương
Khúc tráng ca cảm ơn ai đã viết:
“Mỗi người dân một cọc nhọn Bạch Đằng”[1]
                                      Từ Dạ Linh


[1] Thơ Phạm Xuân Dũng

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

NỐT NHẠC GỌI NGÀY

NỐT NHẠC GỌI NGÀY

Quày quả gánh ngày qua năm tháng,
Rậm rịch đêm lũ mèo hoang động tình.
Chập chờn chiêm bao,
Mụ mị bóng tối,
Những đêm dài giông gió,
Ta nhốt mình trong những tỉnh say.

Không phải Lạc Đà băng mình qua sa mạc,
Chẳng thồ hàng vượt thiên lý trong nắng cháy, cát chảy nung.
Sao ta nhọc nhằn trước tấn trò đời trắng đen, phải trái
Gương mặt trân trân người diễn chẳng ngượng ngùng.

Lòng sục sôi bất dung loài ác quỷ
Ta đằm mình quăng quật những nghĩ suy.
Niềm tin thắp bóng đêm thành ngọn lửa
Có phải mặt trời sáng dậy từ đêm sâu?

Bình minh lên thức dậy ngày mới
Lũ mèo hoang thôi réo gọi bạn tình.
Chập chờn chiêm bao, chập chờn mộng mị
Ta hoá thành nốt nhạc gọi ngày lên.
                                         Từ Dạ Linh