Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

CHỚM ĐÔNG NHỚ QUÊ

CHỚM ĐÔNG NHỚ QUÊ

Thu chửa tàn đâu, Đông vội đến?
Miền tôi giá lạnh buốt tâm hồn.
Em ngang qua phố cười lung liếng
Hương sắc đời reo thoảng sắc hương…

Đông chớm quê nhà vào vụ gặt
Áo tơi phơi phóng những mảnh đời.
Mẹ cha tuổi chừng trên bảy chục
Gặt hái được gì mớ gian truân?

Rơm rạ un nồng mùi ẩm mốc
Cay xè khóe mắt bếp chiều quê.
Bữa cơm đạm bạc, đời cay cực
Hồn đất phận người những mùa Đông.

Con lên thành phố mang hương đất
Ủ chút bùn quê lẫn phận quê.
Chân chất một đời con chân chất
Dấu phèn lưu dấu những ngày Đông.

Thương cha bươn chải đời lận đận
Thương mẹ cánh cò chở lời ru
Một đời đi mãi con chưa đến
Lời ru của mẹ phía chờ mong.
                                 Từ Dạ Linh

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

LỜI CHÀO GỞI LẠI

LỜI CHÀO GỞI LẠI

Thôi thế nhé những mùa xưa cũ
Những dùng dằng muôn ngã cuộc đời
Ta gởi lại tiếng cười trong văng vắt
Những ưu tư cháy bỏng những miền xa...

Thôi thế nhé, thế là hết hoài vọng
Hết nghĩ suy hết trăn trở đời trai
Ta trở về với miền nâu chân chất
Còn cho nhau một nắm đất tiễn đưa.

Mùa đã cạn hay tình người đã cạn
Sức đã tàn hay ý chí vẹt mòn?
Một câu hỏi hay muôn ngàn thắc mắc
Đã muôn đời tiếp nối những chân trời.

Ta đã vay bao nhiêu là ân oán
Bao nghĩa tình róc rách những suối nguồn.
Ta đã nếm bao nhiêu vị đắng ngọt
Để thành ta, trong suốt một hình hài.

Chiếc cân đời nhiều khi oằn lưng gánh
Quả tạ nào cũng trượt hỏi đòn cân.
Em long lanh trước điều ta chẳng nói
Bài toán giờ em giải những mông lung.

Được với thua cuộc chơi chia giới hạn,
Xác suất nào ra ngẩn với vào ngơ.
Ta lãng tử hay bến đời lãng tử,
Ta ngu ngơ, cơn gió đời lãng du.

Chẳng biết bơi ta vào đời ngụp lặn
Đời mở ra những lương lẹo bùn nhơ.
Bởi dại dột nên cả đời lở dở
Ta chết chìm trong hỗn độn dòng trôi.

Ta ngựa chứng giữa đường đua giới hạn,
Đời vung roi gió táp rát mặt người.
Ngỡ tiếng hý tung bờm qua vạn dặm,
Nào ngờ đâu bốn phía là trường thành.

Ta mê mải theo dấu đời trôi nổi
Phút chùng chân về với cỏ yên bình.
Nghe biển hát, biển ru lời non nước
Nghe bao la réo gọi khúc vô thường.

Thôi thế nhé, ta chào em thế nhé
Lối ta về đã định tại thiên thư.
Thôi thế nhé, ta chào em thế nhé
Mắt môi nào cũng gợi những bình yên.
                                  Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

ĐIỀU KHÔNG THỂ HOÁ GIÁ

ĐIỀU KHÔNG THỂ HOÁ GIÁ

Không hoá giá được đâu em ạ
Những câu thơ như máu chảy trong tim.
Vẫn quặn thắt những điều ta muốn nói,
Tình yêu này là sự sống hiến dâng...

Tim còn đập là máu ta còn chảy
Vẫn yêu thương tha thiết với muôn người.
Những câu thơ giúp hồn ta thanh lọc
Giai điệu ngân sóng sánh những tiếng lòng.

Đất nước ơi ta không hề hoá giá
Những tình yêu máu thịt nghĩa đồng bào.
Xin đừng hỏi câu vì sao, người hỡi
Đời lung linh thánh thiện những vần thơ!
                                  Từ Dạ Linh

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

ĐẤU GIÁ MỘT TÔI

ĐẤU GIÁ MỘT TÔI

Thời buổi này tất tần tật đấu giá
Chuyện bán mua trơ trẽn những mặt người.
Đừng đổ lỗi bởi những điều vặt vãnh
Tìm nguyên nhân từ thế cuộc, người ơi!

Dàn đồng ca tấu lên nghe dị hợm
Dẫu ngoài kia những hài nhi đỏ hỏn thét gào
Dẫu ngoài kia mây đen che khuất, những mảnh đời lăn lóc khổ đau
Người ngợi ca vầng dương soi sáng.
Vầng dương đâu, vầng dương trú ngụ đâu?

Điều giả dối chiếm ngai vàng ngự trị,
Lũ ác nhân róng riết ngửi hơi đồng.
Những ngợm người trong hình nhân chãnh choẹ
Hát đồng ca lấn át những câu nguyền.

Thời buổi này cái gì cũng lên giá
Câu nghĩa nhân cho không chẳng ai màng.
Hãy một lần sờ mó vào sự thật
Cái trụi trần sẽ thức tỉnh nhân tâm.

Thời buổi này cái gì cũng lên giá
Giá nghĩa nhân lăn lóc lấm bụi trần.
Những kim cương những vàng những bạc
Giá trị chăng?
Định giá những con người.

Ước một lần đem ra đấu giá
Cái ngu ngơ chân chất một thằng tôi.
Định giá xong nở nụ cười ngạo nghễ
Đem bán mua đổi lấy những bồi hồi.

                                         Từ Dạ Linh

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

LỜI BIỂN CẢ

LỜI BIỂN CẢ

Tôi chạm vào vỏ sò biển như bắt đầu chạm vào sự sống
Sự sống của vạn vạn năm trong tiếng gió u oa
Tim lắng nghe âm thanh đổ hồi kinh sám hối
Những âm thanh chắt ra từ nắng từ gió từ cuộc đời muôn vạn kiếp người.

Tôi chạm vào vỏ sò biển
Ở đấy có tiếng gươm khua của cha ông kể về những ngày đi mở đất
Giọt mồ hồi dưới nắng nung ngấm vào cát bỏng
Những cuộc đời từ đấy sinh sôi và con người biết nói lời yêu trước biển trời bao la.

Những đời người từ ấy quăng quật cùng biển để con thuyền ra khơi đón mặt trời lên
Những vạn chài kéo lên mẻ lưới lấp lánh câu hò đầy ắp nụ cười
Những con sò biển thành vòng trang sức, thành khúc nhạc tấu lời kể những ngày gian khó
Ngư dân lập làng lập xóm thành biển cả quê hương.

Những vỏ sò biển và những con còng gió chở ngư dân qua những kiếp người lận đận, biết lớn lên từ bão tố phong ba, biết thi gan với muôn trùng sóng dữ
Tiếng sóng biển, tiếng ngàn năm vọng lại, bi hùng người mở đất lấn biển, đội đá vá trời
Những trận chiến Sơn Tinh và Thuỷ Tinh chưa bao giờ dứt
Chạm môi vào vỏ sò hồi sinh trong gió tấu khúc nhạc u oa.

Tôi thấy mình là con còng gió
Ước mơ nào những đền đài xây đắp mấy nghìn năm
Những vỏ sò biển kể chuyện đời người nếu ta biết lắng nghe lời biển cả.
                                                                       Từ Dạ Linh

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

KHẢN GIỌNG GỌI NGÀY MAI

KHẢN GIỌNG GỌI NGÀY MAI

Người tranh đấu
Anh về đâu trên con đường cô độc
Bầu trời đen đêm tối anh mải đi
Anh gọi gì khi màn đêm cô đặc
Trả lời anh rả rích tiếng côn trùng.

Anh tìm gì?
Đừng bảo rằng anh tìm chân lý
Chân lý ở xa, ai bắt gặp bao giờ.
Mà bóng tối là nơi loài rắn độc cùng mảnh thú
Sẽ tìm anh, nuốt chững cuộc đời anh.

Anh có nghe tiếng đời gọi anh là mất dạy
Là kẻ sống không một chút nghĩa tình... (!?)

Tôi biết anh không bao giờ bỏ cuộc
Không bao giờ tiếc mạng sống riêng mình.
Đã tranh đấu nghĩa là anh chấp nhận
Lũ tham quan tìm cách đánh hội đồng
Tìm chua cay gieo điều tiếng ác.
Anh dửng dưng đi tới dẫu chông gai.

Người tranh đấu
Anh về đâu trên con đường cô độc
Chân lý đâu chân lý để làm gì?
Nỗi cô đơn làm anh gục ngã
Đòn hội thâm tím dáng hình anh
Ác thú cười rờn rợn bầu trời đêm.

Trong giấc mơ anh mơ ngày nắng ấm
Mơ bình minh rạng rỡ những mặt người.
Người đấu tranh thôi anh đừng tranh đấu
Tôi thương anh khản gọi mơ về.
                                                Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

HOÀN NGUYÊN NÂU

HOÀN NGUYÊN NÂU

Đập vỡ mảnh ký ức,
Soi mói ngày tươi nguyên.
Nỗi buồn xưa rướm máu
Kìa, giọt máu nở hoa.

Ta không là giọt máu.
Ta không là nụ hoa.
Dấu ngày đi hoang hoải,
Để thừa ra một ta.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Gom góp giấc mơ đời.
Đắp xây đài ảo vọng
Vụn nát một đời trai.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Dấu sành vương khắp nơi.
Ừ thì là đất cả,
Hoàn nguyên trả cho đời.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Thừa một ta chơi vơi.
Ta tìm ta, chẳng thấy
Hạt vàng có rụng rơi?
                  Từ Dạ Linh