Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

CÒN LẠI THAN HỒNG


          CÒN LẠI THAN HỒNG

Ôi thương quá, những câu thơ thành lửa
Cháy một đời chẳng giữ nổi tàn tro.
Chỉ có nắng và lồng lộng gió
Vọng hồi âm từ phía ấy vô cùng...

Và em ạ, định mệnh không thể khác
Em cứ đi, em đừng ngoái lại nhìn.
Sẽ có kẻ ngắm trời cao xanh thẳm
Dõi hình em, khẽ cất tiếng nguyện cầu.

Lời nguyện ước sẽ thành mây, thành gió
Gởi mênh mông kinh thánh của riêng mình.
Một đời cháy những câu thơ có thành lửa
Chút than hồng ủ tro ấm tình em?
                                     Từ Dạ Linh

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

THƯƠNG QUÁ NHỮNG VÔ TÌNH


THƯƠNG QUÁ NHỮNG VÔ TÌNH

Cứ như thể gió lùa qua khung cửa,
Mùa cứ trôi, hờ hững phía khôn cùng.
Em ngang qua phía miền tôi xao động,
Ánh mắt cười, đọng lại những mông lung.

Cứ như thế, như vòng quay ngày tháng
Như vô tình con gió mải rong chơi.
Em chợt đến rồi đi, cơn gió thoảng
Mặt hồ tôi bất chợt, sóng nhấp nhô.

Không thể giữ những gì lung linh quá
Tôi trở về đón đợi những vòng quay.
Gió vẫn thổi, mùa vẫn trôi, em ạ
Vô tình ơi, thương quá tiếng thì thầm!
                                      Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

PHÍA CUỐI MÙA THU


PHÍA CUỐI MÙA THU

Lá đã rụng phía cuối mùa thu ấy,
Dấu em qua đọng lại đôi mắt buồn.
Chim mỏi cánh bay về vùng tĩnh lặng,
Đã rêu phong ký ức chạm thu gầy...

Ừ thu nhé, xin mùa một phiến lá
Chép vẩn vơ thương nhớ thả xuôi dòng.
Biết đâu đấy giữa miền xa xa thẳm
Tình lên xanh nà nõn nét xuân thì.

Khúc Trương Chi một mình neo bến vắng,
Người lại qua, hờ hững nước qua cầu.
Lá vàng rụng, chiều nay lá vàng rụng
Chạm vào thu bảng lảng nốt nhạc tình!
                                  Từ Dạ Linh

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

MÙA ĐỢI


MÙA ĐỢI

Thôi thế nhé, mùa Xuân không hẹn trước
Nên lừng khừng cơn gió thổi nao nao.
Khăn voan mỏng e ấp em mười tám
Thoáng môi cười, giá buốt chợt tan đi.

Xuân đến sớm từ khi em vào phố
Nét kiêu sa khuyến dụ những ánh nhìn.
Những đường hoa thẹn thùng giấu nụ
Nở bừng lên sắc thắm đón chào Xuân.

Thì em nhé, cho anh làm bến đợi
Dấu em qua bẽn lẽn lúc giao mùa.
Hoa chợt thắm hay tình em chợt thắm
Thoảng nồng nàn tấu khúc nhạc vu vơ.
                                         Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

XIN LỖI MẸ

               XIN LỖI MẸ
                            (tặng mẹ tôi và những bà mẹ trên thế gian này)

Xin lỗi mẹ một đời con mê mải,
Một đời con vụng dại cứ theo về.
Thơ tình viết cứ nồng nàn lửa cháy
Lưng mẹ còng, con biết lại vô tâm...

Xin lỗi mẹ những tháng ngày thơ ấu
Mẹ ẵm bồng nhai bón từng mớm cơm.
Những giọt sữa chắt chiu cho con bú
No sữa rồi, con ngủ mẹ ngồi trông.

Và trở trời, con trai mẹ ốm
Thức tròn đêm, mẹ chợp mắt được đâu.
Con xin lỗi, đã in thành nếp nghĩ
Cứ vô tình, dẫu biết mẹ vì con.

Xin lỗi mẹ một đời con mê mải
Một đời con vụng dại với vô tâm.
Thời gian đã uốn cong hình dấu hỏi
Lưng mẹ còng
Con hỏi
Chợt nhận ra...
                             Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

NGẪU HỨNG CHIỀU

NGẪU HỨNG CHIỀU

Những cuộc điện thoại những câu nói vô tình trong kỷ nguyên tốc độ
Những giả những chân đồng dạng ở miền xa.
Định hình những tiếng cười, định hình những buồn vui
Ta ngồi nhấm nhẵn bóng mình.

Rồi một chiều em đến mang nụ cười định vị, câu nói định vị
Những yêu thương sau mấy lớp tích phân
Bài toán rối mù
Ngoài trời mưa, mưa.
Ta loay hoay biết đâu là đáp số
Chợt mây bay, chợt gió thổi vô tình…

Những cuộc điện thoại, những lời nói buâng quơ
Chiều nay bỗng nhiên rủ nhau đến.
Đã định vị chưa, ngồn ngộn thông tin
Loay hoay
Loay hoay
Loay hoay.
Những gương mặt, những người những ngợm
Chiều dần trôi
Chiều trôi.
                                              Từ Dạ Linh

Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

NGẪU HỨNG CHIỀU TRÊN SÂN GA

NGẪU HỨNG CHIỀU TRÊN SÂN GA

Những yêu thương những giận hờn vô cớ,
Dắt mùa đi năm tháng cứ hững hờ.
Tiếng còi tàu vào ga khuấy động
Rồi lặng im
Ga xép lại đợi chờ.

Có một ngày cuộc đời không định trước
Một gã tôi ghé bến thế nhân.
Này thôi nhé, một hài nhi đỏ hỏn
Ai đợi chờ, cất tiếng khóc u oa?

Chuyến tàu đời xình xịch trôi trôi mãi
Tôi, hành khách vô định điểm dừng chân.
Những ga xép lên lên rồi xuống xuống,
Những dòng người tất bật trôi về đâu...

Ngày trở lại nơi đến ai nào biết,
Tóc điểm sương đời mặn muối cay gừng.
Có hề chi khắc đi rồi khắc đến,
Những hững hờ đem gởi bến bờ xa.

Chiều dần buông một mình trên ga xép
Người đợi tàu đưa đón những bồn chồn.
Và em hỡi
Có bao giờ đón đợi,
Tôi trở về
Nồng ấm những yêu thương.
                                  Từ Dạ Linh