HOÀN NGUYÊN NÂU
Đập vỡ mảnh ký ức,
Soi mói ngày tươi nguyên.
Nỗi buồn xưa rướm máu
Kìa, giọt máu nở hoa.
Ta không là giọt máu.
Ta không là nụ hoa.
Dấu ngày đi hoang hoải,
Để thừa ra một ta.
Đập vỡ mảnh ký ức,
Gom góp giấc mơ đời.
Đắp xây đài ảo vọng
Vụn nát một đời trai.
Đập vỡ mảnh ký ức,
Dấu sành vương khắp nơi.
Ừ thì là đất cả,
Hoàn nguyên trả cho đời.
Đập vỡ mảnh ký ức,
Thừa một ta chơi vơi.
Ta tìm ta, chẳng thấy
Hạt vàng có rụng rơi?
Từ Dạ Linh