Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

KHẢN GIỌNG GỌI NGÀY MAI

KHẢN GIỌNG GỌI NGÀY MAI

Người tranh đấu
Anh về đâu trên con đường cô độc
Bầu trời đen đêm tối anh mải đi
Anh gọi gì khi màn đêm cô đặc
Trả lời anh rả rích tiếng côn trùng.

Anh tìm gì?
Đừng bảo rằng anh tìm chân lý
Chân lý ở xa, ai bắt gặp bao giờ.
Mà bóng tối là nơi loài rắn độc cùng mảnh thú
Sẽ tìm anh, nuốt chững cuộc đời anh.

Anh có nghe tiếng đời gọi anh là mất dạy
Là kẻ sống không một chút nghĩa tình... (!?)

Tôi biết anh không bao giờ bỏ cuộc
Không bao giờ tiếc mạng sống riêng mình.
Đã tranh đấu nghĩa là anh chấp nhận
Lũ tham quan tìm cách đánh hội đồng
Tìm chua cay gieo điều tiếng ác.
Anh dửng dưng đi tới dẫu chông gai.

Người tranh đấu
Anh về đâu trên con đường cô độc
Chân lý đâu chân lý để làm gì?
Nỗi cô đơn làm anh gục ngã
Đòn hội thâm tím dáng hình anh
Ác thú cười rờn rợn bầu trời đêm.

Trong giấc mơ anh mơ ngày nắng ấm
Mơ bình minh rạng rỡ những mặt người.
Người đấu tranh thôi anh đừng tranh đấu
Tôi thương anh khản gọi mơ về.
                                                Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

HOÀN NGUYÊN NÂU

HOÀN NGUYÊN NÂU

Đập vỡ mảnh ký ức,
Soi mói ngày tươi nguyên.
Nỗi buồn xưa rướm máu
Kìa, giọt máu nở hoa.

Ta không là giọt máu.
Ta không là nụ hoa.
Dấu ngày đi hoang hoải,
Để thừa ra một ta.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Gom góp giấc mơ đời.
Đắp xây đài ảo vọng
Vụn nát một đời trai.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Dấu sành vương khắp nơi.
Ừ thì là đất cả,
Hoàn nguyên trả cho đời.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Thừa một ta chơi vơi.
Ta tìm ta, chẳng thấy
Hạt vàng có rụng rơi?
                  Từ Dạ Linh

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Ý NIỆM

Ý NIỆM
Những ý nghĩ tan chảy thành câu chữ
Câu chữ vô tình rướm máu một ta.
Hoa Hồng có gai
Hoa Hồng phải có gai
Có vẻ đẹp nào chẳng cầm bao bọc
Đừng đụng vào máu chảy những bàn tay.
Cái đẹp thanh tao đượm màu suy nghiệm.

Lóng lánh đời nên thân Trai chịu xước
Những ngọc ngà người sẽ điểm tô.
Những câu kinh nghe lời Phật dạy
Bóng con người còn lầm lũi sớm trưa.
Rồi một ngày mượn kinh kệ đứng dậy
Trong hồn người Phật tính nở đài sen.

Những câu thơ không làm ta rướm máu
Không làm buồn làm khổ gì nhau.
Những câu thơ kết thành bạch lạp
Ru hồn người trong cõi vô minh.
Này thơ nhé hãy dìu ta đi tới
Cho hình hài ý nghĩ nở thành hoa.

Những ý nghĩ mông lung ý nghĩ thành câu chữ
Dẫn ta qua đại lộ những kiếp người.
Thôi đi nhé những hỷ-nộ-ái-ố
Câu chữ vô tình đánh thức tiếng lòng ta.
Một nhành hoa trắng, nhành hoa trắng tinh
Một nhành hoa màu hồng
Đời sắp đặt cạnh nhau.
Ý niệm tan ra những sắc màu.
                                      Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

CẢM KHÁI GỞI MẸ VIỆT NAM

CẢM KHÁI GỞI MẸ VIỆT NAM

Không thể hát những lời ca sên sến
Những bình yên giả tạo cho riêng mình
Giữa trùng khơi biển trời đang dậy sóng
Lời cha ông hào sảng những Bạch Đằng.

Không thể ngủ trong tháp ngà nhỏ bé
Vươn vai ra ta đón ngọn gió trời
Nghe non nước bốn ngàn năm giục giã
Nghe trong lòng nhức nhối hoạ xâm lăng.

Ôi Tổ quốc nếu cần ta dâng hiến
Giọt máu đào đất mẹ nuôi chắt chiu
Vinh dự thay máu hoà cùng đất nước
Hoá bài ca sóng biển gởi trời xanh.

Ôi Tổ quốc bao yêu thương da diết
Đất Rồng Tiên ấm hai tiếng đồng bào
Giờ quyết định muôn người như một
Câu “Sát Thát” ủ lửa cả ngàn năm.

Bạch Đằng ơi hãy dâng cao sóng lớn
Dìm quân thù xuống lớp lớp đại dương
Khúc tráng ca cảm ơn ai đã viết:
“Mỗi người dân một cọc nhọn Bạch Đằng”[1]
                                      Từ Dạ Linh


[1] Thơ Phạm Xuân Dũng

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

NỐT NHẠC GỌI NGÀY

NỐT NHẠC GỌI NGÀY

Quày quả gánh ngày qua năm tháng,
Rậm rịch đêm lũ mèo hoang động tình.
Chập chờn chiêm bao,
Mụ mị bóng tối,
Những đêm dài giông gió,
Ta nhốt mình trong những tỉnh say.

Không phải Lạc Đà băng mình qua sa mạc,
Chẳng thồ hàng vượt thiên lý trong nắng cháy, cát chảy nung.
Sao ta nhọc nhằn trước tấn trò đời trắng đen, phải trái
Gương mặt trân trân người diễn chẳng ngượng ngùng.

Lòng sục sôi bất dung loài ác quỷ
Ta đằm mình quăng quật những nghĩ suy.
Niềm tin thắp bóng đêm thành ngọn lửa
Có phải mặt trời sáng dậy từ đêm sâu?

Bình minh lên thức dậy ngày mới
Lũ mèo hoang thôi réo gọi bạn tình.
Chập chờn chiêm bao, chập chờn mộng mị
Ta hoá thành nốt nhạc gọi ngày lên.
                                         Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

CHIỀU NGẨN NGƠ KHI MẮT PHỐ LÊN ĐÈN

CHIỀU NGẨN NGƠ KHI MẮT PHỐ LÊN ĐÈN

Không phải phố mà chiều trên mắt phố,
Gọi người đi nên nắng cứ dùng dằng.
Không phải nhớ mà trào dâng nỗi nhớ,
Tóc em xưa đem phả vào chiều.

Để hôm nay một mình tôi ngắm phố,
Một mình tôi tha thẩn trong mắt chiều.
Một mình tôi đong đưa ký ức,
Ký ức tràn phủ kín cả miền yêu.

Không phải phố mà trào dâng nỗi nhớ
Chiều ngẩn ngơ khi mắt phố lên đèn.
                                   Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

CHUYẾN XE THỔ MỘ VỪA TRÔI QUA ĐỜI

CHUYẾN XE THỔ MỘ VỪA TRÔI QUA ĐỜI

Tôi chào tôi,
Tôi cười tôi,
Chuyến xe thổ mộ vừa trôi qua đời.
Nỗi buồn chưa chịu thôi nôi
Xa xưa thức dậy nói lời xưa xa...

Vẫn còn nhặt cuối sân ga
Chuyến tàu đưa tiễn
Vỡ oà niềm riêng.
Chung chiêng
Người gánh ưu phiền,
Nghiêng vai gió thổi qua miền nhân gian.

Miên man
Chiều ấy
Mênh mang
Đò đưa cơn gió
Thổi tan bột bèo.
Đong đưa ngồi gói eo sèo
Giấc mơ ngày ấy
Trăng treo đáy hồ.

Một tôi
Tôi gói bơ vơ
Chợt rơi rụng xuống bài thơ tuyệt vời.
Tôi chào tôi,
Tôi cười tôi,
Chuyến xe thổ mộ vừa trôi qua đời.
                              Từ Dạ Linh