BÀI THƠ TRÙM CHĂN
Những bài thơ cứ ru mòn ký ức,
Cứ nhớ nhung mộng ảo vời xa.
Chuyện áo cơm chuyện cuộc đời rất thực,
Sao ta còn dan díu chốn không tên…
Có phải chăng cuộc đời hết điều nghĩ,
Nỗi giá băng đã lạnh buốt con tim.
Ta cô độc trên đường đời lầm lũi,
Mặt trời xa, mặt trời bỗng xa vời.
Sao không đốt tâm can bầu máu nóng,
Hiến dâng đời nhiệt huyết chẳng hề vơi?
Ta nhỏ bé, tay giơ lên chới với
Mà nỗi đời trĩu nặng cứ trêu ngươi.
Trời trở lạnh
Thôi ta trùm chăn ấm,
Tiếng cuộc đời gió rét thổi u u.
Làm sao mơ giấc mơ đầy ánh sáng,
Mặt trời lên sưởi ấm những tâm hồn.
Từ Dạ Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét