Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2011

ANH ĐI VỀ PHÍA LÒNG MÌNH

ANH ĐI VỀ PHÍA LÒNG MÌNH

Anh đi về phía hoàng hôn
Vẩn vơ vấp một nỗi buồn
Là em.
Vô tình anh nhấp say mềm
Mắt em lung liếng
Chung chiêng bến chiều.

Anh đi về phía cô liêu
Gặp em ngày cũ
Nhiễu điều phất phơ.
Duyên trời thả một tứ thơ
Miên man đuổi bắt
Ngẩn ngơ buộc vào...

Anh đi về phía xôn xao
Gặp vầng trăng khuyết nao nao nẻo về.
Em cười gió toả bùa mê
Biển reo vui sóng bề bề đêm sâu.

Anh đi giữa một miền nâu
Hoa xoan rụng tím trong màu mắt thương.
Tơ vương
Ừ thì tơ vương
Trói anh vào với vô thường thực hư.

Vô tình chân bước tù mù
Miền em sóng sánh lời ru nồng nàn.
Trăng vàng
Kìa ánh trăng vàng
Ngẩn ngơ chi giữa mênh mang bến tình.

Anh đi về phía lòng mình
Nhặt lên trĩu nặng
Ân tình lý lơi.
                             Từ Dạ Linh

Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2011

LUẬT ĐỜI

LUẬT ĐỜI

Cười hô hố, người cười hô hố
Âm vừa thoát thai
Nước mắt chảy lưng tròng.
                       Từ Dạ Linh

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

LẨN THẨN ĐỜI

LẨN THẨN ĐỜI

Đem lẩn thẩn chứa đầy trong ký ức,
Mở ngày ra hũ rượu say bét nhè.
Những thù hận những hiềm khích ma mị
Đẩy ta đi trong lạc lỏng hồng trần.

Ngày dần trôi có bao điều muốn nói,
Những lo toan nuốt chửng bóng thời gian.
Buổi cuối ngày có người ôm tiếc nuối,
Kìa màn đêm phủ kín giấc mơ đời…

Trần thế vậy cứ vay vay trả trả
Cứ chực chờ thù hận rót vào nhau
Cứ sân si đếm đo điều được mất
Cát bụi đời phủ phục cát bụi ta.

Đem lẩn thẩn chứa đầy ngăn ký ức,
Ngày dần trôi mặc cả những kiếp người.
Câu kinh kệ vạn năm chưa cứu nổi
Những sân-si-hỷ-nộ chốn trần gian.
                                        Từ Dạ Linh

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

KHÚC DU MỤC

KHÚC DU MỤC

Cuộc tình truy hoan trên lưng ngựa
Thảo nguyên mênh mông tiếng hí dài
Cuồng say lướt, gió đời thổi ràn rạt
Tung bờm mải miết điệu phong trần...

Ước một buổi cúi rạp trên lưng ngựa
Dong cương phi nước đại cho thỏa lòng.
Ước một đêm đắm mình trên bãi cỏ
Nghe gió đưa vầng trăng nhẹ lên.

Ta du mục hay cuộc đời du mục
Ta thảo dân cháy khát tình thảo nguyên
Đêm với cỏ với trăng vàng huyễn hoặc
Đêm bình yên nâng khúc hát tự do.
                                    Từ Dạ Linh

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2011

VIẾT Ở TAM KỲ

VIẾT Ở TAM KỲ

Thơ không cứu rỗi được những linh hồn vô định
Gió hoan hỉ trên đôi mắt mất ngủ bởi trập trùng gai góc chốn hồng trần
Thằng bạn thân chất sầu lên thành núi
Rồi cụng ly
Sảng khoái mấy vần thơ.

Thơ không cứu rỗi những linh hồn sầu muộn
Cuộc rượu thành nước lã chẳng màng say
Gió bờ sông cớ gì thổi thông thống
Thiên thu hề, trời đất bạn và ta.

Ngồi giữa quê mà nhớ quê da diết
Nghẽn mạch rồi, bạn bè điện thoại im.
Thì nối tim ta với vô cùng trời đất
Tam kỳ ơi
Ai hát lý quê mình
Trong ngất ngưởng rượu hồng đào ai uống
Nào có say lung linh bạn nhìn ta.

Ước được về với hồn nhiên tuổi trẻ
Ước được quên những cay đắng tình đời
Ước được uống đêm nay ngàn lít rượu
Rồi nghêu ngao thơ phú
Mặc sự đời.

Thơ chẳng cứu rỗi những linh hồn vô định
Quay lại đi, thơ chữa lành niềm đau.
Chuyện bán mua trôi sông trôi tất thảy
Điệu thần tiên thơ chính ở cuộc đời.

Gió bờ sông thổi chi mà thông thống
Tam Kỳ ơi
Ta hát lý quê mình.
Ở giữa quê mà nhớ quê da diết
Rượu hồng đào ta chẳng màng say.
                                     Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

CHIÊM BAO MỘT ĐOÁ NHIỆM MẦU

CHIÊM BAO MỘT ĐOÁ NHIỆM MẦU

Mỗi ngày có mấy cuộc vui
Bao nhiêu nhung nhớ ngủ vùi chiêm bao.
Người ta mua những ngọt ngào
Tôi gom bán nốt nẻo vào ngẩn ngơ...

Trong tay còn một đãy thơ
Nghêu ngao gieo giữa bến bờ trần gian
Phong phanh trên chuyến đò ngang
Ngâm nga tôi hát
Chơi tàn cuộc chơi.

Rằng thì thế cuộc bời bời
Rằng thì thiên mệnh
Lả lơi kiếp người.
Ngàn vàng giá một nụ cười
Tôi đem thế chấp
Rã rời một tôi.

Rằng thì số kiếp luân hồi
Rằng thì em nói...
Gió trời lắng nghe.
Tôi còn có một đam mê
Em ơi nhận lấy
Tôi về một tôi.

Rằng thì tôi gởi về trời
Bao câu nhung nhớ chợt rơi xuống trần.
Em ơi khẽ nhón bàn chân
Nhặt hộ tôi những tần ngần bấy lâu.

Chiêm bao một đoá nhiệm mầu
Nở ra biêng biếc một bầu trời xanh.
                                  Từ Dạ Linh