VIẾT Ở TAM KỲ
Thơ không cứu rỗi được những linh hồn vô định
Gió hoan hỉ trên đôi mắt mất ngủ bởi trập trùng gai góc chốn hồng trần
Thằng bạn thân chất sầu lên thành núi
Rồi cụng ly
Sảng khoái mấy vần thơ.
Thơ không cứu rỗi những linh hồn sầu muộn
Cuộc rượu thành nước lã chẳng màng say
Gió bờ sông cớ gì thổi thông thống
Thiên thu hề, trời đất bạn và ta.
Ngồi giữa quê mà nhớ quê da diết
Nghẽn mạch rồi, bạn bè điện thoại im.
Thì nối tim ta với vô cùng trời đất
Tam kỳ ơi
Ai hát lý quê mình
Trong ngất ngưởng rượu hồng đào ai uống
Nào có say lung linh bạn nhìn ta.
Ước được về với hồn nhiên tuổi trẻ
Ước được quên những cay đắng tình đời
Ước được uống đêm nay ngàn lít rượu
Rồi nghêu ngao thơ phú
Mặc sự đời.
Thơ chẳng cứu rỗi những linh hồn vô định
Quay lại đi, thơ chữa lành niềm đau.
Chuyện bán mua trôi sông trôi tất thảy
Điệu thần tiên thơ chính ở cuộc đời.
Gió bờ sông thổi chi mà thông thống
Tam Kỳ ơi
Ta hát lý quê mình.
Ở giữa quê mà nhớ quê da diết
Rượu hồng đào ta chẳng màng say.
Từ Dạ Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét