CHIỀU RƠI TRONG MẮT LÁ RĂM
Mải đi lận đận đời người
Vấp hoàng hôn
Chạm tiếng cười lần khân.
Trả vay món nợ duyên trần
Vụng về ta hỡi
Dấu chân đằm đằm...
Nuôi tằm để được nong tơ
Gieo trăm năm
Có đợi chờ trăm năm?
“Ghe lui còn để dấu dằm”[1]
Ánh nhìn đôi mắt lá răm để gì.
Ta nghe trong gió thầm thì
Lời tim run rẩy
Hạt si nẩy mầm.
Một lần ướm dấu bàn chân
Một lần môi mắt
Một lần gọi tên.
Một đời phiêu bạt lênh đênh
Thuyền tình một chiếc
Nổi nênh bến đời.
Ta về nhặt lại tiếng cười
Ủ câu nhung nhớ
Ươm lời tình tang.
Biết là lỡ chuyến đò giang
Người ơi nỗi nhớ dâng tràn tin yêu.
Ầu ơ câu lý chiều chiều
Nghêu ngao ta hát
Liêu điêu bến đời.
Chiều rơi
Chầm chậm chiều rơi
Ánh nhìn xưa khẽ thốt lời xa xăm.
Chùng chình đôi mắt lá răm
Gieo trăm năm
Để trăm năm thẩn thờ.
Từ Dạ Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét