Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

CHIỀU RƠI TRONG MẮT LÁ RĂM

CHIỀU RƠI TRONG MẮT LÁ RĂM

Mải đi lận đận đời người
Vấp hoàng hôn
Chạm tiếng cười lần khân.
Trả vay món nợ duyên trần
Vụng về ta hỡi
Dấu chân đằm đằm...

Nuôi tằm để được nong tơ
Gieo trăm năm
Có đợi chờ trăm năm?
“Ghe lui còn để dấu dằm”[1]
Ánh nhìn đôi mắt lá răm để gì.

Ta nghe trong gió thầm thì
Lời tim run rẩy
Hạt si nẩy mầm.
Một lần ướm dấu bàn chân
Một lần môi mắt
Một lần gọi tên.

Một đời phiêu bạt lênh đênh
Thuyền tình một chiếc
Nổi nênh bến đời.
Ta về nhặt lại tiếng cười
Ủ câu nhung nhớ
Ươm lời tình tang.

Biết là lỡ chuyến đò giang
Người ơi nỗi nhớ dâng tràn tin yêu.
Ầu ơ câu lý chiều chiều
Nghêu ngao ta hát
Liêu điêu bến đời.

Chiều rơi
Chầm chậm chiều rơi
Ánh nhìn xưa khẽ thốt lời xa xăm.
Chùng chình đôi mắt lá răm
Gieo trăm năm
Để trăm năm thẩn thờ.
                     Từ Dạ Linh


[1]  Thơ Xuân Diệu

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

GIÃI BÀY CÙNG ĐẤT NƯỚC

GIÃI BÀY CÙNG ĐẤT NƯỚC

Đất nước tôi cái gì cũng sợ,
Bước ra đường lẩm nhẩm sợ nói sai.
Muốn phát biểu hãy ghi vào giấy
Đắn đo nhiều, khi nói lắm người chê:
Bạn nói đúng nhưng còn thiếu phương pháp
Lời thẳng ngay hiệu quả chẳng là bao(?).
Nhiều khi ngồi nghĩ quanh nghĩ quẩn
Chẳng lẽ mình phải nói dối mới được sao?

Đất nước tôi cái gì cũng sợ,
Bước ra đường hỗn loạn chuyện giao thông.
Những đâm chém, những giành giật vô lối
Chuyện bán mua, đạo đức trốn biệt tăm.
Vào cơ quan hãy ngước nhìn thủ trưởng
Xem mặt ông hôm ấy buồn hay vui.
Lựa lời nói, lựa điều anh tâng bốc
Đường thênh thang rộng mở, lợi lộc nhiều.
Chuyện quốc kế, chuyện dân sinh gác lại
Đừng tham mưu công việc, lắm nhiễu nhương.
“Anh chỉ thích làm tiền thôi chú ạ
Có gái đẹp càng rôm rả những cuộc vui.
Đời người ngắn sao không chơi thoả thích
Sẵn tiền chùa, ta đốt có hề chi?”.
Thật đáng ghét mấy thằng hay vặn vẹo
Chuyện đúng sai, sai đúng là của ông.
Ai bảo chúng rỗi hơi, lắm chuyện
Ông tính rồi chúng thoát dễ gì đâu!

Đất nước tôi cái gì cũng định giá
Giá leo thang tái mặt những con dân.
Mớ rau, con cá cứ dần teo tóp
Tiền học tiền trường hạt lúa bõ bèn chi.
Nhiều quan lớn lo tiền đô mất giá
Rượu ngoại tăng, phá hỏng lắm cuộc vui.
“Lương bình quân trên bảy triệu, thương quá
Lính anh nghèo(?), dân túng bấn có hề chi”.
Vật giá lên nên ông tái cơ cấu
Giá ghế ngồi quan chức cũng phải tăng.
Đừng bàn bạc chuyện năng lực em nhé,
Đạo đức ư? Ông cũng đếch cần.
Các em ạ, ngày xưa ông mua ghế
Giá sinh lời giờ phải cấp số nhân.
Thiên hạ nhũng bảo ông đây đừng nhiễu
Có mà điên- những đứa dở hơi, gàn.

Đất nước tôi cái gì cũng biết sợ
Muốn yên thân lựa chọn lời nói vàng.
Đời ấm no ca vang, xin đừng ngại
(Bụng cồn cào, chuyện nhỏ có là gì!)
Cán bộ tốt, vì dân, rất giỏi
(Đứa thối mồm, phản động nói lung tung)
Đừng nghĩ bậy xem ra tự diễn biến
Vững lập trường đất nước nở hoa hồng.

Đất nước tôi thật lắm điều đáng sợ
Nói với năng không khéo vạ từ mồm.
Tôi đã biết và tin lời cha ông dạy
(Nhưng cũng đành có lỗi với tiền nhân)
“Con hơn cha...” câu nói ấy xưa lắm
Những nén bạc đâm toạc bao tờ giấy!?
Kẻ côn đồ đi giảng điều Thánh nhân.
Bao nhiễu nhương đời thường nhan nhản
Làm kẻ ngay không khéo bật gốc đời!
Kẻ nắm cân lại giật dây công lý
Lắm trò ma đòn đẩy lối con buôn.
Tay bạn trắng, nhúng chàm- người ta ép
Chữ nghĩa nhân, miệng lưỡi lắm điêu ngoa.
Sự thật đời mở miệng cười nhếch mép:
Chỉ cần muốn ông đội mũ cho ngay.
Thằng phản động, hay là phường quấy rối(?)
Đứa chẳng ra gì, năng lực thuộc hạng tồi(?)
Nguy hiểm hơn biến nó thành kẻ địch(!)
Diễn biến hoà bình, mọi người nhớ đề phòng!

Đất nước tôi thật lắm điều đáng sợ,
Tận sâu trong lòng tôi vẫn yêu nước tôi.
“Ôi Tổ quốc nếu cần ta chết
Cho mỗi căn nhà ngọn núi con sông”[1]
Ôi đất nước dáng thuyền trước sóng cả
Vẫn vững vàng, Người hỡi tiến lên!
                                 Từ Dạ Linh  


[1] Thơ Chế Lan Viên

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

CHỚM ĐÔNG NHỚ QUÊ

CHỚM ĐÔNG NHỚ QUÊ

Thu chửa tàn đâu, Đông vội đến?
Miền tôi giá lạnh buốt tâm hồn.
Em ngang qua phố cười lung liếng
Hương sắc đời reo thoảng sắc hương…

Đông chớm quê nhà vào vụ gặt
Áo tơi phơi phóng những mảnh đời.
Mẹ cha tuổi chừng trên bảy chục
Gặt hái được gì mớ gian truân?

Rơm rạ un nồng mùi ẩm mốc
Cay xè khóe mắt bếp chiều quê.
Bữa cơm đạm bạc, đời cay cực
Hồn đất phận người những mùa Đông.

Con lên thành phố mang hương đất
Ủ chút bùn quê lẫn phận quê.
Chân chất một đời con chân chất
Dấu phèn lưu dấu những ngày Đông.

Thương cha bươn chải đời lận đận
Thương mẹ cánh cò chở lời ru
Một đời đi mãi con chưa đến
Lời ru của mẹ phía chờ mong.
                                 Từ Dạ Linh

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

LỜI CHÀO GỞI LẠI

LỜI CHÀO GỞI LẠI

Thôi thế nhé những mùa xưa cũ
Những dùng dằng muôn ngã cuộc đời
Ta gởi lại tiếng cười trong văng vắt
Những ưu tư cháy bỏng những miền xa...

Thôi thế nhé, thế là hết hoài vọng
Hết nghĩ suy hết trăn trở đời trai
Ta trở về với miền nâu chân chất
Còn cho nhau một nắm đất tiễn đưa.

Mùa đã cạn hay tình người đã cạn
Sức đã tàn hay ý chí vẹt mòn?
Một câu hỏi hay muôn ngàn thắc mắc
Đã muôn đời tiếp nối những chân trời.

Ta đã vay bao nhiêu là ân oán
Bao nghĩa tình róc rách những suối nguồn.
Ta đã nếm bao nhiêu vị đắng ngọt
Để thành ta, trong suốt một hình hài.

Chiếc cân đời nhiều khi oằn lưng gánh
Quả tạ nào cũng trượt hỏi đòn cân.
Em long lanh trước điều ta chẳng nói
Bài toán giờ em giải những mông lung.

Được với thua cuộc chơi chia giới hạn,
Xác suất nào ra ngẩn với vào ngơ.
Ta lãng tử hay bến đời lãng tử,
Ta ngu ngơ, cơn gió đời lãng du.

Chẳng biết bơi ta vào đời ngụp lặn
Đời mở ra những lương lẹo bùn nhơ.
Bởi dại dột nên cả đời lở dở
Ta chết chìm trong hỗn độn dòng trôi.

Ta ngựa chứng giữa đường đua giới hạn,
Đời vung roi gió táp rát mặt người.
Ngỡ tiếng hý tung bờm qua vạn dặm,
Nào ngờ đâu bốn phía là trường thành.

Ta mê mải theo dấu đời trôi nổi
Phút chùng chân về với cỏ yên bình.
Nghe biển hát, biển ru lời non nước
Nghe bao la réo gọi khúc vô thường.

Thôi thế nhé, ta chào em thế nhé
Lối ta về đã định tại thiên thư.
Thôi thế nhé, ta chào em thế nhé
Mắt môi nào cũng gợi những bình yên.
                                  Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

ĐIỀU KHÔNG THỂ HOÁ GIÁ

ĐIỀU KHÔNG THỂ HOÁ GIÁ

Không hoá giá được đâu em ạ
Những câu thơ như máu chảy trong tim.
Vẫn quặn thắt những điều ta muốn nói,
Tình yêu này là sự sống hiến dâng...

Tim còn đập là máu ta còn chảy
Vẫn yêu thương tha thiết với muôn người.
Những câu thơ giúp hồn ta thanh lọc
Giai điệu ngân sóng sánh những tiếng lòng.

Đất nước ơi ta không hề hoá giá
Những tình yêu máu thịt nghĩa đồng bào.
Xin đừng hỏi câu vì sao, người hỡi
Đời lung linh thánh thiện những vần thơ!
                                  Từ Dạ Linh

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

ĐẤU GIÁ MỘT TÔI

ĐẤU GIÁ MỘT TÔI

Thời buổi này tất tần tật đấu giá
Chuyện bán mua trơ trẽn những mặt người.
Đừng đổ lỗi bởi những điều vặt vãnh
Tìm nguyên nhân từ thế cuộc, người ơi!

Dàn đồng ca tấu lên nghe dị hợm
Dẫu ngoài kia những hài nhi đỏ hỏn thét gào
Dẫu ngoài kia mây đen che khuất, những mảnh đời lăn lóc khổ đau
Người ngợi ca vầng dương soi sáng.
Vầng dương đâu, vầng dương trú ngụ đâu?

Điều giả dối chiếm ngai vàng ngự trị,
Lũ ác nhân róng riết ngửi hơi đồng.
Những ngợm người trong hình nhân chãnh choẹ
Hát đồng ca lấn át những câu nguyền.

Thời buổi này cái gì cũng lên giá
Câu nghĩa nhân cho không chẳng ai màng.
Hãy một lần sờ mó vào sự thật
Cái trụi trần sẽ thức tỉnh nhân tâm.

Thời buổi này cái gì cũng lên giá
Giá nghĩa nhân lăn lóc lấm bụi trần.
Những kim cương những vàng những bạc
Giá trị chăng?
Định giá những con người.

Ước một lần đem ra đấu giá
Cái ngu ngơ chân chất một thằng tôi.
Định giá xong nở nụ cười ngạo nghễ
Đem bán mua đổi lấy những bồi hồi.

                                         Từ Dạ Linh

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

LỜI BIỂN CẢ

LỜI BIỂN CẢ

Tôi chạm vào vỏ sò biển như bắt đầu chạm vào sự sống
Sự sống của vạn vạn năm trong tiếng gió u oa
Tim lắng nghe âm thanh đổ hồi kinh sám hối
Những âm thanh chắt ra từ nắng từ gió từ cuộc đời muôn vạn kiếp người.

Tôi chạm vào vỏ sò biển
Ở đấy có tiếng gươm khua của cha ông kể về những ngày đi mở đất
Giọt mồ hồi dưới nắng nung ngấm vào cát bỏng
Những cuộc đời từ đấy sinh sôi và con người biết nói lời yêu trước biển trời bao la.

Những đời người từ ấy quăng quật cùng biển để con thuyền ra khơi đón mặt trời lên
Những vạn chài kéo lên mẻ lưới lấp lánh câu hò đầy ắp nụ cười
Những con sò biển thành vòng trang sức, thành khúc nhạc tấu lời kể những ngày gian khó
Ngư dân lập làng lập xóm thành biển cả quê hương.

Những vỏ sò biển và những con còng gió chở ngư dân qua những kiếp người lận đận, biết lớn lên từ bão tố phong ba, biết thi gan với muôn trùng sóng dữ
Tiếng sóng biển, tiếng ngàn năm vọng lại, bi hùng người mở đất lấn biển, đội đá vá trời
Những trận chiến Sơn Tinh và Thuỷ Tinh chưa bao giờ dứt
Chạm môi vào vỏ sò hồi sinh trong gió tấu khúc nhạc u oa.

Tôi thấy mình là con còng gió
Ước mơ nào những đền đài xây đắp mấy nghìn năm
Những vỏ sò biển kể chuyện đời người nếu ta biết lắng nghe lời biển cả.
                                                                       Từ Dạ Linh