Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2012

CHO NGÀY ĐẦU NĂM

CHO NGÀY ĐẦU NĂM

Phía bên này là những ngày đang mới,
Những tinh khôi mong đợi rỡ ràng.
Chẳng đếm được những phúc phần tươi mới,
Ngạt ngào hoa phơi phới sắc trời Xuân...

Thôi thế nhé, tạm biệt em ngày cũ
Khép lại thôi, chuỗi ký ức xếp vào ngăn.
Ngăn buồn, ngăn vui, ngăn bâng khuâng dĩ vãng
Lộng lẫy ngăn luyến ái nụ cười xinh.

Thôi thế nhé, chia tay tháng ngày cũ
Dấu thời gian vó ngựa lại lưu hồi.
Điểm bắt đầu vòng quay năm tháng,
Phía trời xa ngong ngóng những mùa xa.

Kìa phố xá thêm những lần rộn rịp
Những đường hoa, những ánh mắt nụ cười.
Em ngang phố nở hoa xuân lung liếng
Ta mơ thành cánh bướm giữa đài hoa.

Phía bên này là những ngày đang mới
Lại một mùa mong đợi rỡ ràng Xuân.
                               Từ Dạ Linh

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

QUAN HỌ LÝ LƠI

QUAN HỌ LÝ LƠI

Ơ này đôi mắt lá răm
Têm trầu cánh phượng
Trăm năm hỡi người?
Lung liếng
Em nhẽm môi cười
Gieo câu quan họ
Lý lơi đợi chờ.

Tròng trành chi những câu thơ
Nét thanh tao
Dấu ngải bùa
Ai trao.
Trầu têm hồng ửng má đào
Em đừng mời nữa
Anh nào dám say.

Du Xuân lòng đã ngất ngây
Ngấm câu quan họ
Anh đây nỏ về.
Vô tình vướng phải bùa mê
Ngày Xuân ước một lời thề
Được chăng?
                   Từ Dạ Linh

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

NHỮNG Ô CỬA CUỘC ĐỜI

NHỮNG Ô CỬA CUỘC ĐỜI

Ô cửa đời mở ra ngập tràn ánh sáng
Những hoa văn lấp lánh, những đường viền.
Những ô cửa mở ra không có gì bí mật
Bí mật cuộc đời đâu dễ để người xem…

Những ô cửa ở đằng sau ô cửa
Mở toang ra gió giật, gió lùa
Những sự thật ở đằng sau sự thật
Bao đớn đau, man trá khôn lường.

Những ô cửa mở ra ngập tràn ánh sáng
Sau những chói lòa hiện hữu những vùng đen.
Những điểm mù mắt thường chẳng nhìn thấy
Áp tai vào nghe réo gọi lương tri.

Những ô cửa mở ra ngập tràn ánh sáng
Những thiên đàng, địa ngục rủ rê ngươi.
Đã bước chân vào thế giới người ngợm
Lối rẽ nào tùy chọn ở nhân tâm.

Ô cửa nào mở ra, ô cửa nào khép lại
Kịch đã hạ màn cười khóc có hề chi.
                                   Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

NGẢI BÙA LANG THANG

NGẢI BÙA LANG THANG

Đem chi gió thả vào chùa
Đem chi bóng nước để lùa trăng nghiêng.
Dòng đời mải miết
Lênh đênh
Lục bình trôi
Lắm thác ghềnh can qua.

Nụ cười lắng đọng nét hoa
Bình yên réo gọi
Mặn mà cho ai?
Vô tình nhấp chén hương say
Liêng biêng mắt biếc
Mày ngài liếc ngang.

Tôi làm ngọn gió đi hoang
Rong chơi muôn nẻo
Ghé ngang cửa thiền.
Nam mô nhật tụng cầu duyên
Tìm trong ký ức mắt huyền thuở xưa.

Lang thang cơn gió vào chùa
Lang thang tôi trúng ngải bùa
Em gieo.
                            Từ Dạ Linh

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

CHÊNH VÊNH

CHÊNH VÊNH

Chênh vênh chênh vênh
Bấu víu vào đâu/một trời đầy gió.
Bấu víu vào đâu/một chùm mây rã.

Chênh vênh chênh vênh
Biển đầy sóng cả/thuyền nan đong đưa
Cột buồm đã gãy/biển trời chênh vênh.

Chênh vênh chênh vênh
Trời chiều tắt nắng/ ngập giữa rừng đời/mênh mông chi xứ
Cánh chim cô độc/trôi về nơi đâu.

Chênh vênh chênh vênh
Củi ướt/ gió táp/đầy trời cơn mưa
Một tay nhóm lửa/lạnh giá vào trong
Lửa ơi lửa ơi/tắt lịm mất rồi.

Chênh vênh chênh vênh
Nụ cười toả nắng/giấc mơ hoa hồng
Giật mình tỉnh dậy/mất rồi vầng dương.
Ta giờ níu kéo/một trời chênh vênh.
Ta giờ ngồi hát/gọi hồn chênh vênh.
                                      Từ Dạ Linh

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

CHIỀU RƠI TRONG MẮT LÁ RĂM

CHIỀU RƠI TRONG MẮT LÁ RĂM

Mải đi lận đận đời người
Vấp hoàng hôn
Chạm tiếng cười lần khân.
Trả vay món nợ duyên trần
Vụng về ta hỡi
Dấu chân đằm đằm...

Nuôi tằm để được nong tơ
Gieo trăm năm
Có đợi chờ trăm năm?
“Ghe lui còn để dấu dằm”[1]
Ánh nhìn đôi mắt lá răm để gì.

Ta nghe trong gió thầm thì
Lời tim run rẩy
Hạt si nẩy mầm.
Một lần ướm dấu bàn chân
Một lần môi mắt
Một lần gọi tên.

Một đời phiêu bạt lênh đênh
Thuyền tình một chiếc
Nổi nênh bến đời.
Ta về nhặt lại tiếng cười
Ủ câu nhung nhớ
Ươm lời tình tang.

Biết là lỡ chuyến đò giang
Người ơi nỗi nhớ dâng tràn tin yêu.
Ầu ơ câu lý chiều chiều
Nghêu ngao ta hát
Liêu điêu bến đời.

Chiều rơi
Chầm chậm chiều rơi
Ánh nhìn xưa khẽ thốt lời xa xăm.
Chùng chình đôi mắt lá răm
Gieo trăm năm
Để trăm năm thẩn thờ.
                     Từ Dạ Linh


[1]  Thơ Xuân Diệu

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

GIÃI BÀY CÙNG ĐẤT NƯỚC

GIÃI BÀY CÙNG ĐẤT NƯỚC

Đất nước tôi cái gì cũng sợ,
Bước ra đường lẩm nhẩm sợ nói sai.
Muốn phát biểu hãy ghi vào giấy
Đắn đo nhiều, khi nói lắm người chê:
Bạn nói đúng nhưng còn thiếu phương pháp
Lời thẳng ngay hiệu quả chẳng là bao(?).
Nhiều khi ngồi nghĩ quanh nghĩ quẩn
Chẳng lẽ mình phải nói dối mới được sao?

Đất nước tôi cái gì cũng sợ,
Bước ra đường hỗn loạn chuyện giao thông.
Những đâm chém, những giành giật vô lối
Chuyện bán mua, đạo đức trốn biệt tăm.
Vào cơ quan hãy ngước nhìn thủ trưởng
Xem mặt ông hôm ấy buồn hay vui.
Lựa lời nói, lựa điều anh tâng bốc
Đường thênh thang rộng mở, lợi lộc nhiều.
Chuyện quốc kế, chuyện dân sinh gác lại
Đừng tham mưu công việc, lắm nhiễu nhương.
“Anh chỉ thích làm tiền thôi chú ạ
Có gái đẹp càng rôm rả những cuộc vui.
Đời người ngắn sao không chơi thoả thích
Sẵn tiền chùa, ta đốt có hề chi?”.
Thật đáng ghét mấy thằng hay vặn vẹo
Chuyện đúng sai, sai đúng là của ông.
Ai bảo chúng rỗi hơi, lắm chuyện
Ông tính rồi chúng thoát dễ gì đâu!

Đất nước tôi cái gì cũng định giá
Giá leo thang tái mặt những con dân.
Mớ rau, con cá cứ dần teo tóp
Tiền học tiền trường hạt lúa bõ bèn chi.
Nhiều quan lớn lo tiền đô mất giá
Rượu ngoại tăng, phá hỏng lắm cuộc vui.
“Lương bình quân trên bảy triệu, thương quá
Lính anh nghèo(?), dân túng bấn có hề chi”.
Vật giá lên nên ông tái cơ cấu
Giá ghế ngồi quan chức cũng phải tăng.
Đừng bàn bạc chuyện năng lực em nhé,
Đạo đức ư? Ông cũng đếch cần.
Các em ạ, ngày xưa ông mua ghế
Giá sinh lời giờ phải cấp số nhân.
Thiên hạ nhũng bảo ông đây đừng nhiễu
Có mà điên- những đứa dở hơi, gàn.

Đất nước tôi cái gì cũng biết sợ
Muốn yên thân lựa chọn lời nói vàng.
Đời ấm no ca vang, xin đừng ngại
(Bụng cồn cào, chuyện nhỏ có là gì!)
Cán bộ tốt, vì dân, rất giỏi
(Đứa thối mồm, phản động nói lung tung)
Đừng nghĩ bậy xem ra tự diễn biến
Vững lập trường đất nước nở hoa hồng.

Đất nước tôi thật lắm điều đáng sợ
Nói với năng không khéo vạ từ mồm.
Tôi đã biết và tin lời cha ông dạy
(Nhưng cũng đành có lỗi với tiền nhân)
“Con hơn cha...” câu nói ấy xưa lắm
Những nén bạc đâm toạc bao tờ giấy!?
Kẻ côn đồ đi giảng điều Thánh nhân.
Bao nhiễu nhương đời thường nhan nhản
Làm kẻ ngay không khéo bật gốc đời!
Kẻ nắm cân lại giật dây công lý
Lắm trò ma đòn đẩy lối con buôn.
Tay bạn trắng, nhúng chàm- người ta ép
Chữ nghĩa nhân, miệng lưỡi lắm điêu ngoa.
Sự thật đời mở miệng cười nhếch mép:
Chỉ cần muốn ông đội mũ cho ngay.
Thằng phản động, hay là phường quấy rối(?)
Đứa chẳng ra gì, năng lực thuộc hạng tồi(?)
Nguy hiểm hơn biến nó thành kẻ địch(!)
Diễn biến hoà bình, mọi người nhớ đề phòng!

Đất nước tôi thật lắm điều đáng sợ,
Tận sâu trong lòng tôi vẫn yêu nước tôi.
“Ôi Tổ quốc nếu cần ta chết
Cho mỗi căn nhà ngọn núi con sông”[1]
Ôi đất nước dáng thuyền trước sóng cả
Vẫn vững vàng, Người hỡi tiến lên!
                                 Từ Dạ Linh  


[1] Thơ Chế Lan Viên